Hôm nay là thứ Bảy. Như thường lệ, mình sẽ đi chợ vào thứ Bảy để mua đồ ăn cho nửa tuần tiếp theo. Thành phố của mình vừa trải qua một đợt nắng nóng kinh khủng, nhiệt độ lên đến 37-38 độ. Đây là lần đầu tiên mình trải qua cảm giác nóng bức như vậy. Vì trước giờ, thời tiết lúc nào cũng lạnh hoặc mát mẻ dễ chịu. Sau khoảng thời gian nắng nóng oi ả đó thì cuối cùng mấy ngày nay những cơn mưa cũng đã đến, tưới mát cho những tâm hồn cằn cỗi, mang thêm sức sống đến cho muôn loài.
Hôm nay mưa cả ngày, nhưng không phải mưa to đùng đùng cả ngày, mà là mưa vừa rồi râm râm, tạnh rồi lại mưa. Tới độ 3-4 giờ chiều thì trời quang hơn một chút nên mình quyết định đi siêu thị. Những hạt nắng lấp ló nhẹ qua những tán cây, chiếu xuống gương mặt của những người đi đường. Mình thèm matcha mấy hôm rồi, dù đã dặn lòng là không được uống vì phải tiết kiệm tiền và bảo vệ sức khỏe nhưng mình đã mua T_T. Mình tự đặt ra giới hạn là mỗi tháng chỉ được uống một lần hoặc không uống. Coi như hôm nay uống cho tháng này vậy. Cầm ly matcha mình mua bằng tiếng Việt trong một quán trà sữa của người Việt cho mình cảm giác rất gần gũi và rất đỗi quen thuộc, như chính khi mình ở Việt Nam vậy. Vừa cầm ly trà sữa, vừa đi vừa uống, tận hưởng cái lạnh se se và thời tiết dễ chịu sau cơn mưa, mình thấy biết ơn mọi thứ mình có và biết rằng mình cần phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn.
Trên đường đi, mình gặp một nhóm nhạc đang đàn hát ngân nga với niềm say sưa và đam mê cháy bỏng ngay khu trung tâm của thành phố mình ở. Là một nhóm nhạc gồm hai bạn trẻ (mình đoán là học sinh cấp 3 hoặc sinh viên), hai bạn đàn hát và phối hợp nhịp nhàng với nhau qua nhiều giai điệu, lúc thì sôi động, lúc thì nhẹ nhàng da diết. Mình đoán các bạn hát tiếng Nga hoặc một ngôn ngữ nào đó của châu Âu. Dù mình đã đôi lần nhìn thấy các nghệ sĩ đường phố biểu diễn ở Đức, nhưng mình chưa từng thấy hai người nghệ sĩ nào biểu diễn cùng nhau. Mình quyết định ngồi xuống hàng ghế bên cạnh và nghe thêm những giai điệu tiếp theo của các bạn.
Âm nhạc quả thật là có sức mạnh kết nối chúng ta lại với nhau vô cùng mạnh mẽ. Những người xung quanh đứng xem ở đầy đủ các độ tuổi, từ những bạn trẻ cho tới tuổi trung niên rồi những ông cụ lớn tuổi. Sau mỗi bản nhạc, mọi người đều vỗ tay và hú hét tạo thêm hưng phấn cho những người nghệ sĩ. Nhìn cách hai bạn nghệ sĩ trẻ chơi nhạc có sự hỗ trợ và tung hứng với nhau, mình thấy rất ấm áp giữa một đất nước xa lạ. Dù mình chẳng hiểu nội dung của bài hát, nhưng chính giai điệu của những bản nhạc, sự ấm áp của mọi người xung quanh, và sự bình yên bên trong mình ngay tại giây phút đó đã níu mình ngồi lại thưởng thức.
Không chỉ dừng lại ở đó, sự ấm áp còn tăng lên gấp bội khi mình thả hồn nhìn vào một hướng gần đó. Một cặp đôi ông bà cụ độ ngoài 70 tuổi đang ôm hôn, vuốt ve, và chào tạm biệt nhau. Tình yêu dẫu có dưới hình dạng nào, cơ thể vật lý nào, hay đối với ai hoặc thứ gì cũng đều diệu kỳ và chữa lành chúng ta. Có người mãi tới những năm cuối đời mới tìm được tình yêu thực sự của đời mình, có người phải trải qua những vấp ngã đau thương thì mới thấy được bến đỗ, có người dành hàng chục năm cho tình yêu với khoa học, hay dành cả đời hy sinh cho tình yêu nước yêu dân. Đối với mình, hình hài nào, trạng thái nào thì tình yêu luôn đẹp như thế.
Một buổi chiều ấm áp khép lại bằng những hạt mưa vương trên tóc, vương trên áo. Mọi người chạy về phía bóng râm, chạy về với chính mình, với gia đình và với tình yêu của đời mình…
Man Cao (´。• ◡ •。`) ♡







Bình luận về bài viết này