Mình chẳng thể hiểu được ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, cũng như sự kết thúc của một kiếp người nếu như không có chuyện ấy xảy ra…
“Trăm năm còn có gì đâu,
Chẳng qua một nấm cỏ khâu xanh rì.”
Nguyễn Gia Thiều – “Cung Oán Ngâm Khúc”
Người ta vẫn nói kiếp người ngắn ngủi, nhưng chỉ khi đối diện với sự mất mát, mình mới thực sự hiểu điều đó.
Một buổi sáng như thường lệ của tháng 11 năm 2022, mình dậy sửa soạn và chuẩn bị đi đến công ty thực tập.
Khoảng 11h trưa, mình nhận được cuộc gọi từ số điện thoại của ba. Hiếm khi ba gọi bằng số điện thoại, vì bình thường ba toàn gọi và nhắn tin qua Messenger. Tim mình khẽ thắt lại, linh cảm có điều chẳng lành. Ba nói: “Bà mất rồi, về đi con.”
Lòng mình nghẹn lại. Mọi thứ đến quá bất ngờ vì bà mình rất khỏe mạnh, không ai nghĩ chuyện lại tới nông nỗi này.
Trên suốt 40 phút chạy xe về nhà, mình nhớ lại những kỷ niệm cùng bà, nước mắt không ngừng rơi. Về tới nhà, thấy bà nằm đó, bà vẫn là bà của mình nhưng mình không thể nói chuyện với bà nữa.
Đó là lần đầu, mình được chứng kiến một tang lễ được tổ chức như thế nào.
Người ta tắm rửa cho bà mình, nhưng họ đã làm bà mình đau. Họ không nhẹ nhàng chút nào. Họ làm mọi thứ một cách lạnh lùng, như thể đó chỉ là một công việc thường ngày. Chiếc bọc nylon dày quấn chặt lấy bà, và chỉ trong chốc lát, bà đã nằm trong quan tài, một chút nữa thôi là bà sẽ trở về với cát bụi. Tô bún ông mua cho bà hồi sáng bà còn chưa kịp ăn. Mình đứng đó, bất lực, nước mắt cứ thế rơi.
Ông Hồng, ông là bác của mẹ mình đã tới viếng bà. Ông động viên mình rằng bà ở thế gian này chừng ấy năm, bà ăn hết cơm hết gạo phần bà rồi thì giờ bà đi, cứ nghĩ vậy cho nhẹ lòng.
Kiếp người thật mong manh. Mình chỉ cần lơ là với người những người yêu thương một chút thôi, là họ sẽ mãi mãi chẳng còn ở đó nữa.
Bài hát “Lời tạm biệt chưa nói” chính là bài hát đi cùng mình qua những năm tháng đen tối này. Bà mất, mình buồn lắm. Vì mình chưa kịp đi làm có tiền để báo hiếu cho bà. Bà thương mình lắm.
Sau sự mất mát đau thương ấy, mình đã học được một bài học lớn. Mình đặt sự ưu tiên cho gia đình nhiều hơn, thường xuyên nấu nướng và đi ăn cùng nhau để gắn kết tình cảm. Gia đình mình cũng đã yêu thương nhau và đoàn kết hơn sau cú sốc đó.
Mỗi kiếp người đến với thế giới này đều mang một sứ mệnh khác nhau. Khi người ấy thực hiện xong sứ mệnh và nhiệm vụ với đời, thì đó cũng chính là lúc người ta quay lại xuất phát điểm ban đầu. Không ai biết ngày mai sẽ ra sao, cũng chẳng ai đoán trước được khi nào chúng ta sẽ là chiếc lá lìa cành. Nhưng hôm nay, khi còn có thể yêu thương, hãy yêu thương trọn vẹn. Khi còn có thể ôm một ai đó vào lòng, hãy ôm thật chặt. Vì một ngày nào đó, những điều tưởng như rất bình thường ấy sẽ chỉ còn là ký ức…
Man Cao (´。• ◡ •。`) ♡







Bình luận về bài viết này